11.3.06

Lặng Lẽ

Tay chạm nhẹ .. nỗi buồn như lá vỡ
Lao xao rơi trong đáy mắt 1 người
Mùa xuân ấy chừng qua rồi quá nửa
Có hay chăng ta vừa mới ngậm ngùi ..

Người đã đến và đi trong lặng lẽ
Bước chân chưa in dấu vết bao giờ
Ta đã thoáng nghe hồn sao quạnh quẽ
Mỗi khi chiều đổ xuống tím dòng thơ

Ta đã cố nhủ lòng không viết nữa
Thơ ngủ ngoan trong vũng cạn linh hồn
Bỗng chợt thoáng cơn mưa mùa xưa đổ
Đầy ắp lòng những giọt muộn màng tuôn!

Ta đã hận nhưng rồi không hận nữa
Như con sông ngưng sóng gió 1 ngày
Phẳng lặng quá cuộc đời theo nước chảy
Từng dòng trôi xa vời vợi tầm tay

Người đã thấy .. biết đâu người cũng hiểu
Cười với ta đi đôi mắt vô hình
Ta lặng lẽ cùng thơ ta lặng lẽ
Khóc người đi .. dòng nước mắt chân tình!