7.4.06

Khô khan

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ...

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư ?
Anh không nói , vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra ?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối ?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh - sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư

Em vẫn còn thao thức đấy ư ?
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói, và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em...

11.3.06

Lặng Lẽ

Tay chạm nhẹ .. nỗi buồn như lá vỡ
Lao xao rơi trong đáy mắt 1 người
Mùa xuân ấy chừng qua rồi quá nửa
Có hay chăng ta vừa mới ngậm ngùi ..

Người đã đến và đi trong lặng lẽ
Bước chân chưa in dấu vết bao giờ
Ta đã thoáng nghe hồn sao quạnh quẽ
Mỗi khi chiều đổ xuống tím dòng thơ

Ta đã cố nhủ lòng không viết nữa
Thơ ngủ ngoan trong vũng cạn linh hồn
Bỗng chợt thoáng cơn mưa mùa xưa đổ
Đầy ắp lòng những giọt muộn màng tuôn!

Ta đã hận nhưng rồi không hận nữa
Như con sông ngưng sóng gió 1 ngày
Phẳng lặng quá cuộc đời theo nước chảy
Từng dòng trôi xa vời vợi tầm tay

Người đã thấy .. biết đâu người cũng hiểu
Cười với ta đi đôi mắt vô hình
Ta lặng lẽ cùng thơ ta lặng lẽ
Khóc người đi .. dòng nước mắt chân tình!

10.11.04

Mẹ

(Phỏng dịch thơ Howard Johnson)
"M"-là triệu thứ trên đời
Triệu câu, triệu chữ,triệu lời mẹ trao
"O"-tuổi hạc đã dần cao
Tóc mây thêm bạc, xuân đào sang đông
"T"-là suối lệ đôi dòng
Chảy khi thất bại, thành công con mình
"H"-bao la tựa Thái Bình
Trái tim của mẹ muôn nghìn trùng dương
"E"-là ánh mắt tình thương
Là đôi ngọn đuốc soi đường con đi
"R"-là quyền lực diệu kỳ
Lời mẹ tựa sấm tiên tri suốt đời
Ghép chung năm chữ năm nơi
Cho con tha thiết thốt lời "MẸ ƠI"
Với con một chữ bằng trời
Lòng mẹ như nước ngời ngời bể Đông.
(Mỹ Hạnh-Trung Tâm Ngoại Ngữ Đại học Khoa học Xã hội và Nhân Văn
Chi Nhánh PTTH Nguyễn Thái Bình
08/03/2000)
MOTHER
"M" is for the million things she gave me
"O" means only that she's growing old
"T" is for the tears she shed to save me
"H" is for her heart of purest gold
"E" is for her eyes,with love-light shinning
"R" means right,and right she'll always be
Put them all together, they spell "MOTHER"
A word that means the world to me.
Howard Johnson

11.10.04

Ghé thăm nhà ai

Bước tới nhà ai trời quá trưa
Hàng dừa trước ngõ khẻ đung đưa
Mấy chùm hoa nhỏ, nhìn ai đó
Để thẹn, để thùng gió thoảng đưa.
Hương bưởi đâu đây, màu trinh trắng
Trời trưa sao lại gợn mây mưa?
Lòng ai se lạnh tựa giá băng
Ở đây cả đời để trú mưa?
Mỹ Hạnh (Kỷ niệm chuyến đi Phước Tân Hưng)

29.9.04

Mẹ

Cho con triệu đoá hoa hồng
Cho con ôm mãi trong lòng mẹ yêu
Mẹ già sơm sớm chiều chiều
Lo toan tần tảo ra điều già thêm
Êm êm gió thoảng qua thềm
Canh sương mẹ thức làm thêm chẳng màng
Bao đêm giấc ngủ chẳng an
Mong cho con trẻ rỡ ràng công danh
Mỗi khi thập tử nhất sanh
Mẹ tôi thức trắng năm canh vật vờ
Mỗi khi tôi dại tôi khờ
Cầm roi mẹ dặn con thơ bao lần
Mỗi roi mẹ đánh như giần
Đánh con như đánh vào thân thể mình
Mỗi khi con mẹ tâm tình
Mẹ thường khuyên bảo phận mình hẩm hiu
Răn con với lại bao điều
Chăm lo học tập thật nhiều nhe con.
Bây giờ con đã lớn khôn
Nghĩ về cha mẹ tâm hồn nao nao
Muộn màng mới hiểu vì sao
Công ơn trời biển núi nào sánh qua.
(Mỹ Hạnh-Đêm buồn ký túc xá Lê Quý Đôn 1995)

28.9.04

Quê tôi

Quê tôi khuất luỹ tre làng
Có con lộ đá vắt ngang cánh đồng
Tứ bề biển lúa mênh mông
Mây trời một mảng trên không lửng lờ
Đàn cò dưới ruộng ngẩn ngơ
Đôi trâu gậm cỏ trên bờ thảnh thơi
Cánh diều no gió chơi vơi
Lá vàng trước ngõ đã rơi bao lần
Mưa rơi lớt phớt ngoài sân
Mấy chú ếch nhỏ kêu ngân ngoài đồng
Xa quê ai có nhớ không?
Riêng tôi nhớ lắm hằng mong trở về
Nổi buồn nối tiếp lê thê
Mong cho thứ bảy tôi về thăm quê.
Mỹ Hạnh (24/08/1995)

Mùa xuân

Trời bỗng se lành lạnh
Chiếc lá vàng mong manh
Rời khỏi cành dành chỗ
Cho chồi non nhú xanh 

Cây mai trước sân nhà
Cũng vừa nhú nụ hoa
Hoa đào tươi sắc thắm
Đàn chim vui hát ca

Thế là xuân đã về

Thêm xanh mái tóc thề
Một mùa xuân nho nhỏ
Mười bảy tuổi ước mơ.

Mỹ Hạnh(Xuân 1995)

Bài đã được đăng trên tập san Xuân 1995 của trường THPT Lê Quí Đôn-Long An

Bài thơ không biết tên

Đây là bài thơ Phước nghe thầy chủ nhiệm Lâm Hảo đọc trong một tiết sinh hoạt lớp năm 1995. Hồi ấy, Phước không hỏi tựa của bài thơ cũng như tác giả.Nếu ai biết tên của bài thơ và tác giả xin vui lòng cho biết!
Tôi có một tình yêu rất đượm nồng
Yêu người, yêu vật, lẫn non sông
Tình tôi chan khắp trong hoàn vũ
Chứ chẳng yêu riêng khách má hồng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí hãy xoay chiều
Hướng lòng phục vụ cho nhân loại
Sẽ gặp tình tôi trong khối yêu.

Nhớ Nha Trang

Tôi trở lại nơi đây,
Nha Trang ơi! Miền trung nắng gió.
Cũng bãi cát dài và lặng lẽ cội thuỳ dương.
Hải âu ơi, chim bây về đâu?
Cánh buồm ơi, cánh buồm sẽ đậu ở nơi nào?
Nếu có về phía bên kia đại dương
Hãy chở dùm ngàn câu thương nhớ đến cùng em.
Tôi muốn thét cùng trùng dương, bão tố
Rằng tôi yêu em, yêu mãi trọn đời.