17.5.06

Biển tình anh

Em đừng hỏi anh bằng những câu hỏi
Sao anh yêu mà lại chẳng nói lời...?
Em có hiểu những lúc biển trầm lắng
Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi...

Anh thương nhớ cả khi tim vụn vỡ
Và yêu em cả khi cạn máu hồng
Em có hiểu ngôn ngữ anh muốn nói
Thơm vô cùng đợm hương sắc thủy chung

Anh không nói nhưng rồi em sẽ hiểu
Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời
Anh muốn nói bằng tình yêu diệu vợi
Biển tình anh sâu thẳm lắm em ơi !!!

Dương Vũ

Biển sóng và anh

Em không muốn anh là con sóng biển
Bởi sóng tan trước khi vỗ vào bãi cát dài
Ngực biển phập phồng con sóng hát
Lời ru nào anh để tặng em.

Em không muốn anh là con sóng biển
Em giang tay chẳng ôm được vào lòng
Sóng goá bụa, em càng trơ trọi
Sóng rút đi rồi còn cát với mình em.

Em không muốn anh là con sóng biển
Vô tư cần mẫn trước thời gian
Cứ dữ tợn, cứ thét gào mãnh liệt
Lớp lớp sóng trào dồn dập đổ bờ em.
Hoàng Liễn

7.4.06

Khô khan

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ...

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư ?
Anh không nói , vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra ?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối ?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh - sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư

Em vẫn còn thao thức đấy ư ?
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói, và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em...

11.3.06

Lặng Lẽ

Tay chạm nhẹ .. nỗi buồn như lá vỡ
Lao xao rơi trong đáy mắt 1 người
Mùa xuân ấy chừng qua rồi quá nửa
Có hay chăng ta vừa mới ngậm ngùi ..

Người đã đến và đi trong lặng lẽ
Bước chân chưa in dấu vết bao giờ
Ta đã thoáng nghe hồn sao quạnh quẽ
Mỗi khi chiều đổ xuống tím dòng thơ

Ta đã cố nhủ lòng không viết nữa
Thơ ngủ ngoan trong vũng cạn linh hồn
Bỗng chợt thoáng cơn mưa mùa xưa đổ
Đầy ắp lòng những giọt muộn màng tuôn!

Ta đã hận nhưng rồi không hận nữa
Như con sông ngưng sóng gió 1 ngày
Phẳng lặng quá cuộc đời theo nước chảy
Từng dòng trôi xa vời vợi tầm tay

Người đã thấy .. biết đâu người cũng hiểu
Cười với ta đi đôi mắt vô hình
Ta lặng lẽ cùng thơ ta lặng lẽ
Khóc người đi .. dòng nước mắt chân tình!